Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2021

ĐÊM BÌNH AN

Giọt nước mắt trong đêm dài thăm thẳm
Trời mùa đông cô độc một bóng mình
Em co ro, chăn dày không đủ ấm
Lạnh ngoài trời và lạnh cả trong tim...

Xung quanh em bóng tối vẫn lặng im
Chỉ nghe tiếng thời gian đang gõ nhịp
Bao đêm rồi chỉ một mình đối diện
Ai nào hay, nào biết một cuộc đời...

Trên môi em vẫn luôn nở nụ cười
Vẫn hạnh phúc với những gì đang có
Chỉ đêm về trong căn phòng bé nhỏ
Không có ai chia sẻ nỗi nhọc nhằn.

Chỉ một mình giữa biển đời mênh mông
Chẳng có được một bờ vai để dựa
Em yếu đuối nhưng cố làm mạnh mẽ
Cố gượng vui nước mắt chảy vào trong.

Em cũng biết cuộc đời là vô thường
Buông xuôi tay rồi cũng thành cát bụi
Nên chấp nhận mọi điều trong hiên tại
Nhưng đôi khi vẫn chua xót trong lòng

Em muốn được bình an ở tâm hồn
Nên tự nhủ tâm mình luôn hướng Phật
Con đường Ngài đi là con đường giải thoát
Bao muộn phiền, bao nghiệp chướng đeo mang...

Em tìm cho mình một chút bình an
Trong đêm tối vầng hào quang soi sáng
Không buồn nữa khi mặt trời chiếu rạng
Nghe trong tâm vang vọng tiếng chuông chùa !

Nguyệt Quỳnh
29/01/21
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét