Mỗi sáng mai thức dậy
Em có thêm một ngày
Để yêu thương , để thấy
Cuộc đời vẫn đẹp tươi
Hãy cho nhau niềm vui
Cùng sẻ chia buồn khổ
Cuộc đời nhiều gian khó
Cố gắng lên người ơi !
Thời gian không ngừng trôi
Cuốn theo bao mơ ước
Những gì chưa làm được
Để tiếc nuối khôn nguôi...
Em cám ơn cuộc đời
Bằng vòng tay mở rộng
Cho yêu thương mãi sống
Ấm áp trong tâm hồn ...
Xin cám ơn cuộc đời
Mỗi sáng mai thức dậy
Cuộc đời vui biết mấy
Hãy trao nhau nụ cười
Nguyệt Quỳnh
Tăng Xanh, cô bạn thân thời trung học.
CaLi dịu dàng , tươi mát sắc hoa
Nhưng em vẫn ngóng trông về quê cũ
Bao mùa qua , bao mùa thương , mùa nhớ
Trong tim em vẫn mong đợi ngày về !
CaLi giờ cũng đang độ vào hè
Không có tiếng ve , không có hoa phượng đỏ
Chỉ có phượng tím rơi đầy khắp ngõ
Cho em nhớ nhiều kỷ niệm ngày xưa ...
Ngày xưa ... mùa hè với những chiều mưa
Cùng thang thang đi dưới cơn mưa nhẹ
Cô bạn nhỏ hát thì thầm khe khẽ
Rúc rích cười hai đứa thật vô tư.
Kỷ niệm ngày xưa tưởng đã thôi pha
Nhưng nay lại hiện về khi hè đến
CaLi không mưa nhưng mây mù giăng kín
Cho em nhớ nhiều kỷ niệm ngày xưa !
Nguyệt Quỳnh
Nam Xương thiếu phụ vẹn đôi đường
Chinh chiến chồng đi khắp bốn phương
Xa vắng cha lâu , con hỏi mẹ
Ngậm ngùi nàng chỉ "bóng in tường"
Người đi thấm thoát mấy năm trường
Hết giặc trở về với cố hương
Con trẻ không nhìn còn khẽ nói
" Cha về mỗi tối lúc đêm buông ! "
Nghe qua trời đất cũng bàng hoàng
Ngoảnh mặt chàng Trương chẳng hỏi han
Nàng Vũ nguồn cơn nào cạn tỏ
Mượn dòng nước bạc để minh oan ...
Trời đêm hiu hắt một vuông đèn
Con trẻ mừng vui chỉ bóng đen
Cất tiếng " cha ơi, cha đã đến !
Ngỡ ngàng chàng biết đã hờn ghen ...
Sông sâu nước chảy cuốn trôi nàng
Trinh bạch tấm lòng , phận nghiệt oan
Hương khói lạnh lùng thân hiền phụ
Giải oan chi nữa mấy đàn tràng...
Xưa nay không hiếm cảnh tang thương
Một phút hờn ghen để đoạn trường
Tin tưởng tình yêu luôn đẹp mãi
Mất nhau phút chốc , khó ai lường !
Nguyệt Quỳnh
23-6-2011
Ngày xưa xa lắm ai còn nhớ
Tô Thị bồng con mãi ngóng trông
Chồng đi xa lòng vẹn thủy chung
Mặc mưa nắng mỏi mòn rồi hóa đá .
Ôm con thơ mắt trông ra biển cả
Người đi xa sao mãi vẫn không về
Ai đành tâm dứt bỏ nghĩa phu thê
Bao thương nhớ héo mòn lòng cô phụ .
Người hóa đá đã ngàn thu yên ngủ
Mà trái tim còn ấm những chờ mong
Một cuộc đời vẹn nghĩa sắc son
Cho hậu thế mai sau cùng suy ngẫm !
Nguyệt Quỳnh
22-6-2011