Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

MƯA CHIỀU VIỄN XỨ



Mưa thu thánh thót giọt sầu
Lá vàng từng chiếc về đâu cuối chiều
Thu buồn ngọn gió hắt hiu
Gợi lòng viễn xứ bao điều nhớ nhung.
Chiều thu mây xám chập chùng
Mưa đan lưới mỏng rưng rưng sợi buồn
Nghe mưa chạnh nhớ cố hương
Đau lòng cho kẻ tha phương không nhà.
Mưa thu từng giọt thiết tha
Như ngàn giọt lệ vỡ oà trong tim.

Nguyệt Quỳnh
22-10-11


Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

TỰ NHỦ


                                 Khóc được sẽ làm vơi bớt nỗi buồn
                                  Mình nín lặng để ngấm dần đau khổ
                                  Cắn chặt môi cho lòng thôi nức nỡ
                                  Mắt cay cay cho chua xót mãi còn ...
                                                             *
                                                         *      *
                                  Cho em quên thêm một chuyện buồn
                                  Và có lẽ cuộc đời mình bất hạnh
                                 Đừng tha thiết khi tình kia chắp cánh
                                  Lòng dặn lòng mình đừng để vấn vương
                                  Vì cuộc tình sẽ nhiều lắm đau thương
                                  Hãy chôn kín một tâm hồn ủy mị
                                  Còn chi nữa khi cuộc đời vô vị
                                  Cứ lạnh lùng như băng tuyết mùa đông
                                  Hãy cười tươi dù tan nát cõi lòng
                                  Bôi xóa hết những nét buồn vương vấn
                                  Ai biết trước khi cuộc đời vốn đắng
                                  Mím chặt môi để lòng cứng rắn hơn
                                  Dù thương đau làm chết lịm linh hồn
                                  Đừng cúi mặt khi biết tình đã vỡ
                                  Ai thương xót khi đời mình đau khổ
                                 Ai cảm thông cho số phận truân chuyên
                                  Hãy lặng câm dù chất ngất ưu phiền
                                  Đừng nên trách cuộc đời nhiều khổ lụy
                                  Tình đã lỡ , xin cho lòng thôi nghĩ
                                  Đời đã buồn , xin cứ để buông trôi
                                  Khóc với cười cũng chỉ một mà thôi
                                  Và em đó vẫn u hoài muôn thuở ...
                                  Hoa lòng ấy sẽ không bao giờ nỡ
                                  Cũng như hè làm sao có tuyết rơi
                                  Hồn chết đi để tim khỏi bồi hồi
                                 Rồi mai nữa đừng thương mình tội nghiệp
                                  Em đã sống để nhận phần thua thiệt
                                  Trách làm gì khi đã mất niềm tin
                                  Lòng dững dưng và hãy ngước mắt nhìn
                                  Dù oan trái cũng cố ngăn dòng lệ


                                  Đừng nuối tiếc vì tình đời vốn thế
                                  Khóc cho nhiều thì buồn cũng chẳng vơi

                                  Thôi cũng đành chấp nhận kiếp đơn côi
                                  Hãy can đảm cắn môi dù đau khổ
                                  Đừng vương vấn mộng mơ lòng tự nhủ !


                                   Nguyệt Quỳnh