Màu thời gian phai dần trên mái tóc
Mẹ của con đã đến tuổi về chiều
Nét hằn sâu trên gương mặt thân yêu
Là dấu vết những tháng năm gian khổ.
Cả cuộc đời Mẹ tảo tần vất vả
Cho chúng con được khôn lớn thành người
Công ơn Mẹ cao lớn tựa biển trời
Nào có thể lấy gì đong đếm được.
Con yêu Mẹ và vẫn thầm ao ước
Mong Mẹ hiền được kề cận một bên
Mỗi ngày qua khi bóng nắng qua thềm
Con lại sợ Mẹ xa con mãi mãi.
Con lén nhìn mà thấy lòng lo ngại
Mẹ của con ngày đã một yếu hơn
Tóc bạc nhiều vẫn lo lắng cho con
Luôn nhắc sóc như lúc con còn nhỏ.
Con đã nghe mắt mình hoe hoe đỏ
Mẹ, Mẹ ơi ! Con yêu Mẹ thật nhiều
Biết làm sao thổ lộ hết những điều
Để Mẹ hiểu con yêu Mẹ nhiều lắm.
Những bông hồng xinh tươi đỏ thắm
Như máu đào vẫn chảy mãi trong tim
Thuở Mẹ mang con, truyền cho sự sống
Cả đời này con mãi chẳng dám quên.
Trước Phật đường con cầu nguyện ơn trên
Mong Mẹ hiền sống lâu không phiền não
Đây hoa hồng con cài lên ngực áo
Để thấy mình hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nguyệt Quỳnh. Vu lan 2012