Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

LỤC BÁT CHO MÙA HÈ


Nhặt chùm phượng tím bâng khuâng
Lòng nghe xao xuyến rưng rưng mắt buồn
Một thời áo trắng vấn vương
Hạ về để thấy nhớ thương ngập hồn !

Ngày xưa nhặt cánh phượng hồng
Ép trang lưu bút thơm nồng bài thơ
Thơ tình viết giữa hạ mơ
Ủ hương hoa phượng hứa chờ đợi nhau...

Hạ về mưa rớt hạt sầu
Len vào tim nhỏ giọt ngâu lạnh lùng
Chia tay mùa hạ cuối cùng
Mắt em lệ ướt mưa giăng trắng trời ...

Hạ về lòng thấy bồi hồi
Bao nhiêu kỷ niệm một thời còn đây
Bàn tay nắm chặt bàn tay
Nhìn hoa phượng nở nhớ ngày xa xưa !


Nguyệt Quỳnh

MỘT NGÀY BÌNH YÊN













Một ngày của em có thể là tất bật
Sáng đi làm, chiều bếp núc, tối học thêm
Không có thời gian dành để riêng em
Nhưng em vẫn miệt mài chăm chỉ viết.

Ai có hỏi: khi nào em thấy mệt?
Chỉ lắc đầu, cười mỉm bảo rằng không
Hạnh  phúc của em là áng thơ hồng
Viết vào lúc tan ca trời xế bóng .

Em thức dậy bình minh chưa ló dạng
Để bắt đầu công việc của một ngày
Hoàn thành xong khi mọi người ngủ say
Và cứ thế một ngày qua lặng lẽ .

Thứ bảy của em ông mặt trời đến trễ
Nắng vàng hơn và gió cũng mông mênh
Thật bình an vào ngày của riêng mình
Em bằng lòng với những gì đang có .

Cuộc sống đó cứ trôi đi vội vã
Không buồn, không vui cũng chẳng ưu phiền
Mong tâm hồn mình được mãi bình yên
Đừng dậy sóng như dòng sông phẳng lặng .

Nguyệt Quỳnh

THƯ MÙA HẠ


Cảm ơn bạn về cơn mưa mùa hạ
Sáng hôm nay tôi đã nhận được rồi
Đã bao ngày nắng đốt cháy da người
Nay mưa đến cho hồn tôi êm ả.

Và nụ cười ấp e trong mắt lá
Đón chờ tôi những buổi sớm ban mai
Khi vầng dương hôn nhè nhẹ lên ngày
Cho tim tôi mênh mang niềm hy vọng.

Tôi gửi bạn những đóa hồng buổi sáng
Còn ngậm sương, hương dìu dịu ngọt ngào
Hoa mỉm cười theo tiếng gó lao xao
Khoe sắc thắm lung linh trong vòm nắng

Tôi gửi bạn những bông hoa nở muộn
Cườm thảo vàng vừa thức giấc hôm nay
Gợi một thời nông nỗi lẫn mê say
Trong gió sớm đong đưa từng cánh mỏng

Còn nhiều lắm tôi muốn trao về bạn
Mà thời gian không dừng lại nơi này
Tôi muốn níu mùa hạ vàng xa vắng
Giấc mơ hồng đã vuột khỏi tầm tay.
Nguyệt Quỳnh
29-06-16

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

CON ỐC NHỎ MANG LINH HỒN CỦA BIỂN




Viết theo truyền thuyết của biển
Ngày xưa biển chỉ một mình
Cô đơn lẻ loi thầm lặng
Mãi ôm nỗi buồn sâu lắng
Nhưng nào ai biết ai hay !
Thế rồi lại đến một ngày
Tình cờ có con ốc nhỏ
Về đây bạn cùng biển cả
Bên nhau ngày tháng an lành .
Từ đó biển trở nên xanh
Nhưng lòng vẫn còn tư lự
Đêm đêm cùng nhau tâm sự
Ốc biết biển vẫn u sầu.
Ước mong có phép nhiệm mầu
Tìm lại linh hồn biển mất
Tình ốc đậm sâu chân thật
Bao la và rất diệu kỳ.
Ốc lại âm thầm ra đi
Hy sinh linh hồn cho biển
Chỉ mong phép lành mầu nhiệm
Cho lòng biển hết u hoài...
Áp chặt vỏ ốc vào tai
Lắng nghe những lời biển hát
Tình biển mênh mông dào dạt
Trong lòng vỏ ốc yêu thương.
Nguyệt Quỳnh

TÌNH BIỂN VÀ ỐC











Con ốc nhỏ cô đơn
Đêm nằm nghe biển hát
Khúc tình ca dào dạt
Yêu biển biết dường nào !

Trăng treo giữa trời cao
Chỉ mình trăng mới biết
Ốc yêu biển tha thiết
Lời yêu thương vô cùng !

Tình biển cũng mênh mông
Dạt dào và thầm lặng
Hai tâm hồn đồng cảm
Đang hướng về bến mơ ...

Tình biển đẹp như thơ
Trao về cho ốc nhỏ
Dẫu lời yêu chưa ngõ
Yêu ốc tự bao giờ ! 


Nguyệt Quỳnh

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016

CON GÁI CỦA MẸ





Con gái khóc nhè nên giống Mẹ
Tính bướng bĩnh thì lại giống Ba
Nhưng được yêu thương nhất trong nhà
Vì con là tình yêu của Ba Mẹ.
Con gái yêu ! phải ngoan con nhé !
Biết thương Ba , thương cả Ông Bà
Công, dung, ngôn, hạnh, ngay thẳng,thật thà..
Con gái Mẹ hãy vẹn toàn mọi lẽ .
Rồi một mai khi lớn khôn con sẽ
Là con ngoan , dâu thảo , vợ hiền
Mẹ rất mong con hạnh phúc , bình yên
Sống êm ấm trong vòng tay che chở .
Bên Ba Mẹ với tháng ngày tuổi nhỏ
Hãy hồn nhiên , vui vẻ , ngây thơ
Mẹ với Ba sẽ chắp cánh ước mơ
Cho con trẻ bay xa trong cuộc sống .

Nguyệt Quỳnh

CHO CON






Viết cho con
Mẹ sẽ là dòng sông
Cho hồn con êm ả
Ba sẽ là bóng cả
Che chở suốt đời con
Mẹ sẽ là vầng trăng
Soi đêm dài con bước
Ba sẽ là ngọn đuốc
Thắp sáng con niềm tin.
Ba sẽ là cánh chim
Cho con bay xa nhé
Mẹ sẽ là gió nhẹ
Ru con giấc trưa hè.
Mẹ là một miền quê
Cho con thời thơ ấu
Để con neo bến đậu
Khi mệt mỏi chồn chân.
Ba là vầng thái dương
Cho con nuôi ước vọng
Tình mẹ là biển rộng
Cả một đời cho con !
Nguyệt Quỳnh

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

THẢ _ NHẶT











Có ai thả những nụ cười ?
Để tôi nhặt lấy trao người đơn côi
Niềm vui sẽ được nhân đôi
Nụ cười nở đóa hoa đời tinh khôi.

Ngàn năm mây vẫn cứ trôi
Ai đem thả xuống để tôi nhặt về
Nhặt về tôi kết màn che
Phòng khi đông đến gió se sắt lòng

Có ai thả những nỗi buồn ?
Tôi xin nhặt hết về hong bên thềm
Đợi chờ đến lúc trăng lên
Gửi theo cánh hạc về miền hư vô.

Ai đem thả những vần thơ
Vô tình tôi nhặt để ngơ ngẩn hồn
Đời là bể khổ trầm luân
Thả rơi, gom nhặt, có , không ...lẽ thường.

Nguyệt Quỳnh

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2016

EM VÀ THƠ












Em thường nói thơ chỉ là ảo tưởng

Cảm xúc tìm về khi chạm đến con tim
Em làm thơ cho hồn đừng khô cứng
Hoạ thơ người cho cuộc sống tươi xinh.

Anh không chịu bảo thơ là tiếng nói
Của con tim, xuất phát tự tâm hồn
Người làm thơ mượn thơ tỏ nỗi lòng
Bởi như thế thơ không hề có lỗi.

Và vì thế hai đứa mình giận dỗi
Anh hững hờ em khóc suốt canh thâu
Em không muốn anh hờn ghen mệt mõi
Nên dặn lòng thôi không hoạ nữa đâu.

Rồi từ đó thơ em không còn hoạ
Chỉ viết cho mình, cho cả quê hương
Cũng từ đó bạn thơ em không có
Chỉ một mình nên anh lại thương hơn.


Nguyệt Quỳnh