Huế nơi tôi đã sinh ra
Có một tuổi thơ êm đềm hạnh phúc
Đã ghi vào ký ức
Khó quên...
Nơi đó thật bình yên
Dưới chân núi Ngự là nhà của Ngoại
Ngôi nhà có nhiều cây ăn trái
Mỗi cuối tuần theo ba mẹ về thăm.
Ở cái tuổi lên sáu, lên năm
Thật nhiều trò chơi... trốn tìm, bịt mắt
Những bụi sim là nơi ẩn nấp
Miệng đứa nào cũng tím ngắt màu sim.
Có một lần Cậu cõng tôi trên lưng
Tữ đĩnh núi chạy ào ào xuống dốc
Hai cậu cháu lăn cù cù xuống đất
Cậu hoảng hồn khi cháu bị trầy da.
Những đứa bạn của tuổi ấu thơ
Với những cái tên thật ngộ nghĩnh
Ngoại bảo để cho dễ nuôi chóng lớn
Thật hiền lành và cũng thật dễ thương.
Và bây chừ đều lưu lạc tha phương
Không biết ai còn, ai đã mất
Nhưng kỷ niệm vẫn vẹn nguyên trong ký ức
Tuổi thơ ơi, đã nuôi dưỡng tâm hồn.
Núi Ngự một góc nhỏ của miền ký ức tuổi thơ.
Nguyệt Quỳnh