Thứ Năm, 20 tháng 8, 2020

HƯ ẢO

Ngược thời gian bằng đôi cánh thiên thần
Em tìm về những ngày xa xưa cũ
Khu vườn thơ và mối tình nông nỗi
Chẳng hối tiếc gì dẫu chỉ đơn phương.

Ngày tháng xưa lắng đọng mãi trong hồn
Tình hư ảo sao mà êm dịu quá
Đã sưởi ấm trái tim em bé nhỏ
Bao muộn phiền trút bỏ lại sau lưng.

Em vẫn hồn nhiên bước tiếp đoạn đường
Không cô lẽ  mà tràn đầy nghị lực
Trái tim hồng cũng thôi không thổn thức
Em quen rồi, buốt lạnh có sá chi...

Thức giấc nửa đêm, lệ ướt rèm mi
Bóng tối vây quanh nào ai hay biết
Em nhủ lòng đừng sợ chi hết
Chút nữa thôi ngày mới sẽ lại về.

Kỷ niệm xưa chừng như đã ngủ mê
Chợt thức dậy giữa đêm khuya lặng lẽ
Có phải mình mơ ? Sao mắt còn ngấn lệ
Thôi cũng đành một kiếp của nhân gian.

Đời nhọc nhằn, đời vội vã trôi nhanh
Không buồn, không vui, cõi lòng hoang vắng
Em sợ lắm, thoát ra thì chẳng đặng
Đành ngậm ngùi chấp nhận biết làm sao.
20/8/20