Thứ Năm, 29 tháng 6, 2017

BIỂN SÓNG















Anh là đại dương ,em là con sóng nhỏ
Đại dương buồn,con sóng nhỏ cũng lênh đênh...
Lời nói ngày xưa giữa trời biển mông mênh
Đã lâu rồi nhưng lòng em mãi nhớ .

Đại dương bao la như tình anh rộng mở
Sóng êm đềm như em mãi hiền ngoan
Chuyện tình mình đẹp nhất thế gian
Dẫu đôi khi cũng gặp cơn bão tố...

Cùng bền lòng mình vượt qua sóng gió
Nguyện yêu nhau cho đến lúc bạc đầu
Mặc gian nan mình vẫn mãi có nhau
Cùng chia sẻ buồn vui theo năm tháng...

Biển và sóng muôn đời không xa vắng
Sóng mãi hoài trong lòng biển đó thôi
Biển mênh mông nên sóng mãi nhỏ nhoi
Biển phẳng lặng để bình yên cho sóng .


Nguyệt Quỳnh

Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2017

CON ĐƯỜNG PHƯỢNG TÍM



Ngang qua con đường phượng tím
Hàng cây ru gió xạc xào
Lòng mình dường như chùng xuống
Ngỡ ngàng, hạ đã về sao ?

Trời chiều buồn loang sắc tím
Con đường giờ đã thân quen
Mình ta trong chiều nhạt nắng
Thẩn thờ lòng nghe nhớ thêm.

Ta viết bài thơ mực tím
Giữa chiều phượng tím rưng rưng
Gợi nhớ ngày xưa áo trắng
Ngây thơ một thuở sân trường.

Ngang qua con đường phượng tím
Nhớ mùa hạ đỏ ngày xưa
Giờ đây chỉ còn hoài niệm
Nhớ thương biết mấy cho vừa.

Nguyệt Quỳnh



Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017

QUY NHƠN MÙA HẠ ĐỎ




Thương tặng các bạn 9/2

Hạ đã về gợi lên bao kỷ niệm
Của một thời áo trắng lắm mộng mơ
Hàng phi lao và tiếng sóng vỗ bờ
Quy Nhơn ơi, biết khi nào trở lại?

Nhớ bạn bè, nhớ ngôi trường con gái
Nhớ thầy cô, nhớ lớp học thân quen
Nhớ chỗ ngồi, nhớ phấn trắng bảng đen
Nhớ da diết cái thời còn cắp sách.

Tiếng ve sầu ngày xưa buồn rả rích
Gốc phượng già chứng kiến bao mùa thi
Kỷ niệm học trò lòng mãi khắc ghi
Dẫu lưu bút ố vàng theo năm tháng.

Hạ ngày xưa mênh mang từng con sóng
Cánh phượng hồng cũng theo sóng ra khơi
Quy Nhơn dấu yêu gắn bó một thời
Mùa hạ đỏ em rời xa từ đó !

Nguyệt Quỳnh