Mùa đông lạnh, những vần thơ cũng lạnh
Cảm xúc tâm hồn như cũng đóng băng
Dòng lệ cạn khô chảy ngược vào trong
Chỉ còn lại đôi mắt to, ráo hoảnh.
Trời đông lạnh, em một mình cô quạnh
Bạn bè em giờ cũng đã xa xăm
Biết tìm đâu chỉ còn nỗi lặng thầm
Nghe hoang vắng lòng rưng rưng, khắc khoải...
Như chiếc lá trên cành còn vương lại
Hắt hiu buồn cố níu giữ thời gian
Không còn ai lòng thảng thốt bàng hoàng
Nhìn quanh mình tìm đâu người tri kỷ ?
Nỗi niềm riêng biết cùng ai chia sẻ
Bao buồn phiền cứ đè nặng tâm tư
Ngày lại ngày dần chạm đến hư vô
Miền hoang vắng xin một lần yên ngủ !
Cuộc đời đó với em là quá đủ
Buồn hay vui chỉ một cõi đi về !
Nguyệt Quỳnh