Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

HOANG VẮNG






















Mùa đông lạnh, những vần thơ cũng lạnh
Cảm xúc tâm hồn như cũng đóng băng
Dòng lệ cạn khô chảy ngược vào trong
Chỉ còn lại đôi mắt to, ráo hoảnh.

Trời đông lạnh, em một mình cô quạnh
Bạn bè em giờ cũng đã xa xăm
Biết tìm đâu chỉ còn nỗi lặng thầm
Nghe hoang vắng lòng rưng rưng, khắc khoải...

Như chiếc lá trên cành còn vương lại
Hắt hiu buồn cố níu giữ thời gian
Không còn ai lòng thảng thốt bàng hoàng
Nhìn quanh mình tìm đâu người tri kỷ ?

Nỗi niềm riêng biết cùng ai chia sẻ
Bao buồn phiền cứ đè nặng tâm tư
Ngày lại ngày dần chạm đến hư vô
Miền hoang vắng xin một lần yên ngủ !

Cuộc đời đó với em là quá đủ
Buồn hay vui chỉ một cõi đi về ! 


Nguyệt Quỳnh


Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

MÙA XƯA













Mùa xưa đã ra đi
Biết khi nào trở lại
Trong em vẫn còn mãi
Một mùa thu dấu yêu .

Anh , áng mây lãng phiêu
Ở phương trời nào đó
Mang theo bao nỗi nhớ
Mang theo cả hồn em .

Trong giấc ngủ đêm đêm
Tên anh em thầm gọi
Em vẫn không dời đổi
Dẫu năm rộng tháng dài .

Mầu tóc có nhạt phai
Dấu buồn hằn khoé mắt
Hết một thời xuân sắc
Em vẫn đợi ...đợi người .

Yêu anh trọn một đời
Yêu anh hơn tất cả
Chờ nhau mà hoá đá
Thiên thu em vẫn chờ .

Mùa thu nào ra đi
Đến bao giờ trở lại
Anh như bóng chim di
Có khi nào cánh mỏi ?
Nguyệt Quỳnh
16-11-2011

PHẬN BUỒN


Dẫu thế nào em cũng cố vượt qua
Bao khó khăn nhọc nhằn và vất vả
Cuộc đời nầy em không màng chi cả
Nhưng chỉ cần chút lo lắng thương yêu !

Em vẫn biết đời mình đã buồn nhiều

Thêm chút nữa có là gì đâu nhỉ
Sao đêm về lại long lanh ngấn lệ
Thương phận buồn xót xa mãi không nguôi !

Ngày tháng qua nỗi buồn cứ đầy vơi

Em cam chịu nén lòng không dám nói
Em chỉ sợ một khi không chịu nỗi
Giọt nước tràn chẳng biết sẽ ra sao ?

Có đôi lúc cũng nghe lòng thét gào

Muốn buông xuôi và chẳng cần suy nghĩ
Sống cho mình và thảnh thơi một tí
Lại sợ lòng ray rứt rồi ăn năn ...

Thôi cũng đành xong một kiếp nhân gian

Trời ban cho, em bằng lòng chấp nhận
Chỉ mong được bình yên trong cuộc sống
Để cuối đời còn được thấy tin yêu !

Nguyệt Quỳnh

NGẬM NGÙI
















Tôi muốn khóc cho vơi đi sầu muộn
Sao nỗi buồn vẫn cứ mãi đeo mang
Dòng nước mặt lại chảy ngược vào trong
Cho cõi lòng thêm xót xa cay đắng !

Tôi vẫn biết đời mình còn nghiệp chướng
Trời bắt gian nan phải chịu gian nan
Nghĩ phận buồn nào đâu dám thở than
Đành cam chịu để trôi qua ngày tháng...

Hạnh phúc cuộc đời nhìn con khôn lớn
Con nên người lòng mới thấy thảnh thơi
Biết bao giờ mới có được niềm vui
Khi thời gian dần phai trên mái tóc ! 


Nguyệt Quỳnh

HẠNH PHÚC














Hư vô chốn ấy mịt mờ
Nợ trần trĩu nặng bao giờ trả xong ?
Phận buồn một kiếp đa đoan
Thiên thu giấc mộng bình an cõi lòng !


Hạnh phúc giản dị bình thường
Nhưng sao vẫn mãi tận phương trời nào
Em tim mỏi mắt thấy đâu
Nhìn quanh cũng chỉ một mầu tím thôi

Hạnh phúc bỏ em mất rồi
Nên em đơn chiếc lẻ loi riêng mình
Phận em nửa mảnh trăng nghiêng
Trôi theo ngày tháng về miền xa xăm ...


Nguyệt Quỳnh


Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

NGÀY ĐÓ














Anh đưa em về nhà
Ra mắt Mẹ với Ba
Ngập ngừng câu thưa gửi
Ấp úng mãi... không ra ...

Rồi em đến thăm anh
Vậy là đã thân quen
Mẹ thương như con gái
Âu yếm rằng ...dâu ngoan !

Sau một vài ba năm
Trầu thắm với cau xanh
Rượu hồng se duyên mới
Hôm nay ngày cưới em !

Em cô dâu xinh xinh
Ấp e tà áo cưới
Đôi mắt buồn vời vợi
Chú rể không là anh !

Chuyện mình đã không thành
Anh rời xa phố nhỏ
Cô dâu ngoan ngày đó
Giờ đã bước theo chồng !

Hỡi người có buồn không ? 


Nguyệt Quỳnh