Có đôi khi giận hờn
Răng mắt cứ rưng rưng
Cố ngăn đôi dòng lệ
Nước mắt ngược về tim.
Có đôi khi một mình
Không nói chỉ mần thinh
Lòng dường như trống rỗng
Chẳng còn nhớ hay quên.
Muốn xua hết ưu phiền
Môi cười, lòng mặn đắng
Lại lo mình vô cảm
Xin đời mãi bình yên !
Nguyệt Quỳnh