Em rất thích ngắm hoàng hôn dần tắt Ngồi thả hồn trên một khúc sông quê Để nước trôi mang đi nỗi bộn bề Và lục bình mang đi niềm thương nhớ
Em vẫn ngắm hoàng hôn qua cửa sổ Gởi niềm riêng theo chiều nhẹ dần buông Gởi yêu thương và những nỗi vấn vương Về nơi ấy _ nơi xa xăm _ đất lạ ...
Em thích ngắm hoàng hôn trên biển cả Thả hồn theo dòng nước lớn mênh mông Để buồn phiền tan vào cõi hư không Cho mơ ước bay cao trong gió lộng ...
Có phải chăng em vẫn luôn mơ mộng Vẫn đắm chìm trong ảo giác hư vô Nhưng trong em vẫn có nỗi đợi chờ Và ao ước , khát khao niềm hạnh phúc ... Nguyệt Quỳnh