Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

RU MÃI NGÀN NĂM




















Ai về nhặt cánh hoa vàng
Rắc lên gối mộng thì thầm ru em...


Ru em ngủ giấc bình yên
Ngàn năm mây trắng bồng bềnh mãi trôi
Một thời phượng ủ lưng trời
Một thời thương nhớ đã vời vợi xa.

Ru em ngủ giấc hoàng hoa
Tháng năm cườm thảo thiết tha rực vàng
Nhặt hoa kết lại thành chăn
Phòng khi gió bấc thu sang lạnh lùng.

Ru em ngủ giấc xuân hồng
Mai đào chớm nụ ghép vần nên thơ
Gói hương vào những cơn mơ
Cho đêm khép lại đôi bờ mi ngoan.

Đông về sương phủ mưa giăng
Tàn đêm bến vắng sông trăng lạnh đầy
Mơ gì ấm một vòng tay
Em ơi hãy ngủ cho say giấc ngà.

À ơi...em ngủ , ơi à...
Hồng trần một thoáng chỉ là hư vô
Bình an một giấc thiên thu
Ngàn năm dịu ngọt lời ru bốn mùa.

Nguyệt Quỳnh

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

GỌI EM LÀ ĐOÁ NGUYỆT QUỲNH











Quỳnh kiêu sa khoác lên màu áo trắng
Còn thẹn thùa nên chỉ nở về đêm
Trời ban cho đời hoa dù rất ngắn
Mà hương yêu vẫn ngọt lịm môi mềm.

Trăng lung linh hết tròn rồi lại khuyết
Giữa trời cao lồng lộng chỉ một mình
Buồn hay vui nào ai đâu có biết
Mặc gió mưa vẫn vằng vặc trung trinh.

Như quỳnh hoa trinh nguyên phận mỏng
Như vầng trăng đơn lẻ giữa lưng trời
Em hiền ngoan xinh tươi tràn mơ mộng
Giữa đời trần vẫn trong trắng tinh khôi.

Nguyệt Quỳnh


Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

HƯƠNG XƯA


















Mimosa tím cả chiều hoang 
Em ra đi cuối chiều thu lạnh lẽo 
Mưa bay bay giăng giăng khắp nẻo 
Trắng một vùng trời , trắng áo em tôi ! 

Em ra đi lòng tiếc nuối khôn nguôi
Gửi lại nơi đây góc hoa vàng kỷ niệm 

Bao yêu thương thôi cũng đành chôn kín
Mưa rơi rơi thêm trĩu nặng cõi lòng.

Thu đã về em mòn mõi đợi trông
Rừng thu phong chưa thay màu áo đỏ
Chiếc lá xanh lìa cành bay theo gió
Em xa rồi còn lại một mùa thu.

Em đi rồi, về phía ấy hư vô
Vẫn còn đó hương xưa ngày tháng cũ
Mimosa vào thu chừng chớm nở
Tím ven đường lối nhỏ em từng qua.

Nguyệt Quỳnh

PHƯỢNG TÍM















Viết cho em

Ngang qua con đường phượng tím
Hàng cây ru gió xạc xào
Lòng mình dường như chùng xuống
Ngỡ ngàng, hạ đã về sao ?

Trời chiều buồn loang sắc tím
Con đường một thuở thân quen
Giờ còn mình ta lẻ bóng
Thẩn thờ lòng nghe nhớ em.

Ta viết bài thơ mực tím
Giữa chiều phượng tím rưng rưng
Chợt thấy em về trong nắng
Lung linh, mờ ảo, vô thường.

Ngang qua con đường phượng tím
Nhớ mùa hạ tím ngày xưa
Nhớ em nụ cười chúm chím
Mùa qua cũng đã mới vừa.

Nguyệt Quỳnh

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

MỘT CHUYỆN TÌNH













Nàng con gái Huế nét đoan trang
Đằm thắm, hiền ngoan đẹp dịu dàng
Bạn với cỏ hoa cùng nắng gió
Yêu màu sim tím, buồn mênh mang

Chàng thân lãng tử, chí tang bồng
Nặng gánh giang sang, nợ núi sông
Quân tử cố cùng, sầu cố quốc
Dặm trường hồ hải bước thi nhân.

Mấy mùa lá đỏ rụng bên song
Thơ lại thơ qua quá vạn lần
Con chữ vô tình gieo luyến nhớ
Vài ngày không gặp đã trông mong.

Đã là tri kỷ với tri âm
Hẹn ước ba sinh mộng sắt cầm
Loan phụng hoà minh, tình viên mãn
Phu thê thắm thiết mãi trăm năm.

Trời già đố kỵ phận hồng nhan
Tựa đoá quỳnh hượng sớm vội tàn
Chiều muộn mưa bay bay lất phất
Nàng đi hôm ấy chớm thu sang.

Cứ thế bao mùa thu nối thu
Đêm đêm sương phủ bóng trăng mờ
Ái ân chưa trọn tình phu phụ
Nàng lại về ru trong giấc mơ.

Một chuyện tình buồn đẹp tựa thơ.

Nguyệt Quỳnh

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

QUỲNH VÀ EM











Giữa đêm trăng mơ màng
Một nụ quỳnh vừa hé
Hương quỳnh thơm nhè nhẹ
Mênh mang và... mênh mang...

Giữa mờ ảo nguyệt hằng
Quỳnh tinh khôi phận mỏng
Khoác lên màu áo trắng
Lung linh và...lung linh...

Tạo hoá cũng vô tình
Bình minh, quỳnh cánh rũ
Chìm dần vào giấc ngủ
Miên man và...miên man...

Giữa cõi tạm phù vân
Em thấy mình nhỏ bé
Em một mình đơn lẻ
Hắt hiu...hắt hiu buồn...

Giữa mênh mông vô thường
Em chỉ là hạt cát
Tình yêu em dào dạt
Biết gửi ai...trao ai...

Đêm nghe tiếng thở dài
Thương nụ quỳnh phận mỏng
Thương đời mình quá ngắn
Rồi cũng về hư vô...

Nguyệt Quỳnh

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

MÀU HOA TÍM
















Nàng yêu màu hoa tím
Thuỷ chung mãi đợi chờ
Đẹp tựa những giấc mơ
Của một thời thiếu nữ.

Nàng yêu hoa mắc cở
Tím ngọt ngào, thơ ngây
Nâng phiến lá trên tay
Lá khép nhẹ mi gầy
Cho môi hôn ngọt lịm.

Nàng yêu hoa hồng tím
Khuê các nét đài trang
Hương quyến rũ, nồng nàn
Cho lòng ai xao xuyến.

"Mảnh vườn trồng hoa tím
Làm quà cưới cô dâu"
Nàng thèn thẹn cúi đầu
Ngày yêu nhau anh hứa.

Dưới ánh trăng mờ ảo
Nép vào anh, nàng thỏ thẻ tâm tình
"Ngày cưới chúng mình
Áo cô dâu màu hoa cà anh nhá !
Hoa cô dâu, một bó hoa nho nhỏ
Hoa hồng tím yêu thương.
 Cháy nồng
Vĩnh cửu."

Lá phong chưa thắm đỏ
Trời vừa chớm sang thu
Không nói câu giả từ
Nàng lìa xa mãi mãi...

Chiếc áo cưới màu hoa cà vẫn còn trên trang giấy
Nàng thiết kế cho mình
Còn nguyên trinh
Anh vẫn chưa nhìn thấy.

Tiễn nàng đi hôm ấy
Chiều thu mưa bay, gió lạnh sắt se
Anh vẫn chưa kip về
Giọt lệ lăn dài nơi khoé mắt
Nàng còn nuối tiếc điều chi.

Thu đến rồi thu đi
Nhớ nàng anh trồng một vườn hoa tím
Màu hoa kỷ niệm.
Hoa cô dâu, hoa hồng tím kiêu sa
Anh hái để làm quà
Ngày cưới.

Còn đâu em hỡi
Em đã xa rồi
Ngắm hoa lại nhớ người
Em ơi ! Em ơi !

Nguyệt Quỳnh

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

THÌ THẦM VỚI MẸ











Có những điều con chẳng thể nói ra
Gánh nặng gia đình đè lên vai nặng quá
Bên tình , bên hiếu , bên nào cũng lớn cả
Con biết làm sao cho vẹn đôi đường.

Mẹ có biết lòng con tràn ngập nỗi buồn
Cuộc sống tha phương nhiều khó khăn vất vã
Một mái nhà nhiều gia đình chung chạ
Chén bát đầy trong sóng có khi khua.

Con ở giữa biết làm sao cho vừa
Ai cũng thấy cái " tôi " mình quá lớn
Là chị gái tấm lòng con sâu rộng
Em rể , em dâu, nào biết nào hay.

Nước mắt con giờ cũng đã đong đầy
Mẹ hãy hiểu, hãy thương con gái Mẹ
Xin đừng trách đừng hờn con nữa nhé
Lòng con đau cũng chẳng sung sướng gì.

Ở ngưỡng tuổi " thất thập cổ lai hy "
Con chỉ muốn Ba. Mẹ luôn vui vẻ
Cầu xin trời cho Ba. Mẹ mạnh khỏe
Để cho con được phụng dưỡng chăm lo.
Nguyệt Quỳnh
09-04-14

CHUYỆN NGÀY XƯA

Tuổi thơ tôi vẫn còn nhiều bom đạn
Lúc thái bình cũng gặp lắm khó khăn
Ba mẹ tôi thật vất vả gian nan
Nên tôi phải rời ngôi trường dấu ái.

Trường của tôi là ngôi trường con gái
Nằm bên bờ cát trắng biển Quy Nhơn
Tuổi học trò đầy ắp những yêu thương
Cùng thầy cô, bạn bè và sóng biển.

Tôi vào đời khi tuổi còn khá trẻ
Phải tảo tần phụ ba mẹ nuôi em
Tám đứa em mỗi ngày một lớn thêm
Mà tem phiếu thì dường như có hạn.

Trời phương nam ngập tràn nắng ấm
Đón chào tôi bằng ánh mắt thân quen
Đã cho tôi vững bước trọn niềm tin
Để cảm thấy không lạc loài nơi xứ đạo.

Thời mới lớn với biết bao hoài bão
Thôi cũng đành xếp lại một góc riêng
Và lâu dần tôi ngỡ mình đã quên
Nhưng sao lòng vẫn cứ thương cứ nhớ.

Thời tuổi trẻ hầu như tôi không có
Chỉ lao vào những công việc mưu sình
Rồi về sau là dâu thảo vợ hiền
Bao mơ ước ngày xưa đành bỏ dỡ.

Để hôm nay tôi làm thân viễn xứ
Những chiều buồn lại chạnh nhớ ngày xanh
Và giờ đây con trẻ cũng trưởng thành
Đã thực hiện những ước mơ của mẹ.

Chuyện ngày xưa đã lùi vào quá khứ
Nhưng sao lòng vẫn tiếc nuối khôn nguôi
Có phải chăng những mơ ước một thời
Chưa đạt được nên lòng hoài nuối tiếc.

Nguyệt Quỳnh


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

CON CỦA MẸ















Tặng sinh nhật con trai Khánh Huy

Khi con cất tiếng chào đời

Vào giữa đêm khuya thanh vắng
Cầu mong cuộc đời phẳng lặng
Cho con hạnh phúc rạng ngời .

Rồi con học nói học cười
Mẹ nghe lòng mình ấm áp
Ru con qua ngàn câu hát
À ...ơi !...giấc ngủ trong nôi !

Nay con lớn khôn nên  người
Trở thành chàng trai tuấn tú
Đâu cần vỗ về giấc ngủ
Đâu còn quấn quýt ...mẹ ơi !

Mai nầy con bước vào đời
Đừng quên những lời mẹ dặn
Tình mẹ bao la sâu lắng
Tuổi xuân dành cả cho con !

Không còn con ngả mẹ nâng
Đường đời một mình xuôi ngược
Mẹ luôn dõi theo con bước
Nguyện cầu con mãi bình yên !

Tóc mẹ giờ không còn đen
Nhọc nhằn nuôi con khôn lớn
Bao nhiêu yêu thương hy vọng
Trao con tự thuở lọt lòng !

Nguyệt Quỳnh
08/04/15



Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

RƠI LỆ RU NGƯỜI













Đêm xuân tắm ánh trăng ngà
Ngọc lan ngan ngát hiên nhà thoảng đưa
Dáng tiên ảo diệu thực hư
Nhẹ lay mành trúc vén mơ ru tình .

À ơi...hãy ngủ đi mình
Môi thơm ngọt nụ hương quỳnh em trao
Hôn lên đôi mắt quầng sâu
Trở trăn giấc điệp canh thâu chập chờn.

Ngủ cho say nhé mình thương
Đâu còn những phút dỗi hờn thủa xưa
Em từ sương khói hư vô
Trăm thương nghìn nhớ mà giờ lặng câm.

Yêu người yêu mãi ngàn năm
Cho dù tử biệt cũng không xa rời
Vô thường rẻ lối ngăn đôi
Ta cùng ước nguyện muôn đời có nhau.

Ru người ru đến ngàn sau
Mình ơi hãy ngủ cho sâu giấc nồng
Phu thê trọn nghĩa vợ chồng
Ái ân chưa vẹn duyên hồng chia phôi.

Bao giờ mây trắng còn trôi
Tình ta vẫn mãi tinh khôi vẹn toàn
À ơi... mình ngủ cho ngon
Đêm đêm em vẫn âm thầm lệ ru...

Nguyệt Quỳnh