Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

ĐÁ TRONG RÊU














Em là đá bao tháng năm mơ màng
Anh là rêu mãi âm thầm bao phủ
Dẫu mưa nắng vẫn kề bên che chở
Em vững lòng với năm tháng bình an...

Em là đá mơ giấc mơ địa đàng
Anh là rêu cho em vòng tay ấm
Mình hạnh phúc cùng nhau chung gối mộng
Lên thác xuống ghềnh vẫn mãi có đôi

Em là đá nguyện thuỷ chung một đời
Anh là rêu một lòng không dời đổi
Ta yêu nhau đến mòn sông, mòn núi
Mãi bên nhau muôn kiếp không xa rời !

Nguyệt Quỳnh
20/12/2011

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

CUỐI ĐÔNG














Cuối đông rồi trời nổi gió nhiều thêm 
Cái rét vây quanh thịt da như cắt 
Buồn tha hương tim em quặn thắt 
Nỗi niềm riêng vẫn giữ chặt trong lòng . 

Trời mùa đông nghe lạnh buốt tâm hồn 
Chăn ấm, nệm êm cũng không đủ ấm 
Quê hương em vẫn còn xa xôi lắm 
Lòng chạnh buồn thương nhớ những ngày đông . 

Em chỉ là cánh chim nhỏ cô đơn 
Chiều cuối đông muốn tìm về tổ ấm 
Trời mù sương không tìm ra phương hướng 
Vẫn lạc loài trong bóng xế hoàng hôn . 

Không bạn bè cũng chẳng có tri âm 
Chỉ lặng lẽ một mình nơi viễn xứ 
Mùa đông lạnh cho lòng thêm nỗi nhớ 
Nhìn chung quanh em chỉ có riêng mình 

Nguyệt Quỳnh

14-12-2011

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

MANG NỢ MÙA THU














Vẫn còn nợ anh một ân tình
Răng anh không nói lại lặng thinh
Nghĩa ân một thuở còn sâu đậm
Em biết làm sao lặng lẻ nhìn.

Vẫn còn nợ anh, nợ một lời
Một lời xin lỗi dẫu muộn rồi
Thà anh trách mắng đừng hờn giận
Để cõi lòng em được nhẹ vơi.

Vẫn còn nợ anh một mảnh đời
Một mùa hạ biếc đã xa xôi
Một lần tiễn biệt ngàn năm nhớ
Chẳng thể nào quên dẫu đổi dời.

Vẫn biết không hề có kiếp sau
Vẫn mong được trả nợ dài lâu
Vườn thơ hoa kết thành quả ngọt
Mặn đắng hồn em mấy giọt sầu

Vẫn còn nợ anh một tấm lòng
Nguyệt Quỳnh

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

HOANG VẮNG






















Mùa đông lạnh, những vần thơ cũng lạnh
Cảm xúc tâm hồn như cũng đóng băng
Dòng lệ cạn khô chảy ngược vào trong
Chỉ còn lại đôi mắt to, ráo hoảnh.

Trời đông lạnh, em một mình cô quạnh
Bạn bè em giờ cũng đã xa xăm
Biết tìm đâu chỉ còn nỗi lặng thầm
Nghe hoang vắng lòng rưng rưng, khắc khoải...

Như chiếc lá trên cành còn vương lại
Hắt hiu buồn cố níu giữ thời gian
Không còn ai lòng thảng thốt bàng hoàng
Nhìn quanh mình tìm đâu người tri kỷ ?

Nỗi niềm riêng biết cùng ai chia sẻ
Bao buồn phiền cứ đè nặng tâm tư
Ngày lại ngày dần chạm đến hư vô
Miền hoang vắng xin một lần yên ngủ !

Cuộc đời đó với em là quá đủ
Buồn hay vui chỉ một cõi đi về ! 


Nguyệt Quỳnh


Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

MÙA XƯA













Mùa xưa đã ra đi
Biết khi nào trở lại
Trong em vẫn còn mãi
Một mùa thu dấu yêu .

Anh , áng mây lãng phiêu
Ở phương trời nào đó
Mang theo bao nỗi nhớ
Mang theo cả hồn em .

Trong giấc ngủ đêm đêm
Tên anh em thầm gọi
Em vẫn không dời đổi
Dẫu năm rộng tháng dài .

Mầu tóc có nhạt phai
Dấu buồn hằn khoé mắt
Hết một thời xuân sắc
Em vẫn đợi ...đợi người .

Yêu anh trọn một đời
Yêu anh hơn tất cả
Chờ nhau mà hoá đá
Thiên thu em vẫn chờ .

Mùa thu nào ra đi
Đến bao giờ trở lại
Anh như bóng chim di
Có khi nào cánh mỏi ?
Nguyệt Quỳnh
16-11-2011

PHẬN BUỒN


Dẫu thế nào em cũng cố vượt qua
Bao khó khăn nhọc nhằn và vất vả
Cuộc đời nầy em không màng chi cả
Nhưng chỉ cần chút lo lắng thương yêu !

Em vẫn biết đời mình đã buồn nhiều

Thêm chút nữa có là gì đâu nhỉ
Sao đêm về lại long lanh ngấn lệ
Thương phận buồn xót xa mãi không nguôi !

Ngày tháng qua nỗi buồn cứ đầy vơi

Em cam chịu nén lòng không dám nói
Em chỉ sợ một khi không chịu nỗi
Giọt nước tràn chẳng biết sẽ ra sao ?

Có đôi lúc cũng nghe lòng thét gào

Muốn buông xuôi và chẳng cần suy nghĩ
Sống cho mình và thảnh thơi một tí
Lại sợ lòng ray rứt rồi ăn năn ...

Thôi cũng đành xong một kiếp nhân gian

Trời ban cho, em bằng lòng chấp nhận
Chỉ mong được bình yên trong cuộc sống
Để cuối đời còn được thấy tin yêu !

Nguyệt Quỳnh

NGẬM NGÙI
















Tôi muốn khóc cho vơi đi sầu muộn
Sao nỗi buồn vẫn cứ mãi đeo mang
Dòng nước mặt lại chảy ngược vào trong
Cho cõi lòng thêm xót xa cay đắng !

Tôi vẫn biết đời mình còn nghiệp chướng
Trời bắt gian nan phải chịu gian nan
Nghĩ phận buồn nào đâu dám thở than
Đành cam chịu để trôi qua ngày tháng...

Hạnh phúc cuộc đời nhìn con khôn lớn
Con nên người lòng mới thấy thảnh thơi
Biết bao giờ mới có được niềm vui
Khi thời gian dần phai trên mái tóc ! 


Nguyệt Quỳnh

HẠNH PHÚC














Hư vô chốn ấy mịt mờ
Nợ trần trĩu nặng bao giờ trả xong ?
Phận buồn một kiếp đa đoan
Thiên thu giấc mộng bình an cõi lòng !


Hạnh phúc giản dị bình thường
Nhưng sao vẫn mãi tận phương trời nào
Em tim mỏi mắt thấy đâu
Nhìn quanh cũng chỉ một mầu tím thôi

Hạnh phúc bỏ em mất rồi
Nên em đơn chiếc lẻ loi riêng mình
Phận em nửa mảnh trăng nghiêng
Trôi theo ngày tháng về miền xa xăm ...


Nguyệt Quỳnh


Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

NGÀY ĐÓ














Anh đưa em về nhà
Ra mắt Mẹ với Ba
Ngập ngừng câu thưa gửi
Ấp úng mãi... không ra ...

Rồi em đến thăm anh
Vậy là đã thân quen
Mẹ thương như con gái
Âu yếm rằng ...dâu ngoan !

Sau một vài ba năm
Trầu thắm với cau xanh
Rượu hồng se duyên mới
Hôm nay ngày cưới em !

Em cô dâu xinh xinh
Ấp e tà áo cưới
Đôi mắt buồn vời vợi
Chú rể không là anh !

Chuyện mình đã không thành
Anh rời xa phố nhỏ
Cô dâu ngoan ngày đó
Giờ đã bước theo chồng !

Hỡi người có buồn không ? 


Nguyệt Quỳnh



Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

MƯA CHIỀU VIỄN XỨ



Mưa thu thánh thót giọt sầu
Lá vàng từng chiếc về đâu cuối chiều
Thu buồn ngọn gió hắt hiu
Gợi lòng viễn xứ bao điều nhớ nhung.
Chiều thu mây xám chập chùng
Mưa đan lưới mỏng rưng rưng sợi buồn
Nghe mưa chạnh nhớ cố hương
Đau lòng cho kẻ tha phương không nhà.
Mưa thu từng giọt thiết tha
Như ngàn giọt lệ vỡ oà trong tim.

Nguyệt Quỳnh
22-10-11


Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

TỰ NHỦ


                                 Khóc được sẽ làm vơi bớt nỗi buồn
                                  Mình nín lặng để ngấm dần đau khổ
                                  Cắn chặt môi cho lòng thôi nức nỡ
                                  Mắt cay cay cho chua xót mãi còn ...
                                                             *
                                                         *      *
                                  Cho em quên thêm một chuyện buồn
                                  Và có lẽ cuộc đời mình bất hạnh
                                 Đừng tha thiết khi tình kia chắp cánh
                                  Lòng dặn lòng mình đừng để vấn vương
                                  Vì cuộc tình sẽ nhiều lắm đau thương
                                  Hãy chôn kín một tâm hồn ủy mị
                                  Còn chi nữa khi cuộc đời vô vị
                                  Cứ lạnh lùng như băng tuyết mùa đông
                                  Hãy cười tươi dù tan nát cõi lòng
                                  Bôi xóa hết những nét buồn vương vấn
                                  Ai biết trước khi cuộc đời vốn đắng
                                  Mím chặt môi để lòng cứng rắn hơn
                                  Dù thương đau làm chết lịm linh hồn
                                  Đừng cúi mặt khi biết tình đã vỡ
                                  Ai thương xót khi đời mình đau khổ
                                 Ai cảm thông cho số phận truân chuyên
                                  Hãy lặng câm dù chất ngất ưu phiền
                                  Đừng nên trách cuộc đời nhiều khổ lụy
                                  Tình đã lỡ , xin cho lòng thôi nghĩ
                                  Đời đã buồn , xin cứ để buông trôi
                                  Khóc với cười cũng chỉ một mà thôi
                                  Và em đó vẫn u hoài muôn thuở ...
                                  Hoa lòng ấy sẽ không bao giờ nỡ
                                  Cũng như hè làm sao có tuyết rơi
                                  Hồn chết đi để tim khỏi bồi hồi
                                 Rồi mai nữa đừng thương mình tội nghiệp
                                  Em đã sống để nhận phần thua thiệt
                                  Trách làm gì khi đã mất niềm tin
                                  Lòng dững dưng và hãy ngước mắt nhìn
                                  Dù oan trái cũng cố ngăn dòng lệ


                                  Đừng nuối tiếc vì tình đời vốn thế
                                  Khóc cho nhiều thì buồn cũng chẳng vơi

                                  Thôi cũng đành chấp nhận kiếp đơn côi
                                  Hãy can đảm cắn môi dù đau khổ
                                  Đừng vương vấn mộng mơ lòng tự nhủ !


                                   Nguyệt Quỳnh


                                 

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

TIẾNG THU


Một chiếc lá vàng rơi
Một giọt buồn rụng xuống
Tình yêu như sóng cuộn
Cho vỡ tràn tim yêu !

Nỗi nhớ như thủy triều
Cứ dâng cao cao mãi
Người vẫn còn xa ngái
Cho thu chiều bơ vơ...

Em nghe trong gió thu
Lời thì thầm khe khẽ
Vỗ về em nhè nhẹ
Ru em giấc nồng nàn...

Nhặt một chiếc lá vàng
Khắc vào đây nỗi nhớ
Gửi mùa thu thuở nọ
Nhớ và thương thật nhiều !

Thu mang đến hương yêu
Vào trong từng giấc ngủ
Đưa em về xưa cũ
Những tháng ngày xa xăm...

Mùa thu mưa giăng giăng
Nối hai miền đất nhớ
Đời còn nhiều trăn trở
Cho thu buồn mênh mang !
Nguyệt Quỳnh

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

BIỂN VÀ ANH


Anh và em mình cùng yêu biển xanh
Yêu con sóng và cùng yêu bờ cát
Yêu hoàng hôn mỗi chiều nghe biển hát
Yêu con thuyền trên sóng nước mênh mông.

Anh ví em là vùng biển xanh trong
Em chỉ muốn được làm con sóng nhỏ
Để mãi mãi ở trong lòng biển nhớ
Được yêu thương trong biển rộng bao la

Em sẽ là con sóng thật hiền hoà
Để đại dương muôn đời luôn phẳng lặng
Và tình anh tan thành ngàn con sóng
Cho em yêu hạnh phúc đến vô ngần

Biển và sóng bên nhau mãi ngàn năm
Vẫn êm đềm giữa bầu trời cao rộng
Nâng hồn nhau ấm nồng trong cuộc sống
Để bốn mùa mãi mãi khúc hoan ca !

Nguyệt Quỳnh

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

ƠN NGHĨA SINH THÀNH VU LAN 2011

 













Ơn Cha hơn đỉnh Thái Sơn
Bao la tình Mẹ đại dương Thái Bình
Công Cha, nghĩa Mẹ dưỡng sinh
Cho con nên vóc, nên hình, nên khôn...

Làm con chữ hiếu giữ tròn
Vui lòng Cha Mẹ sớm hôm đỡ đần
Trời mưa từng giọt lâm thâm
Bên ướt Mẹ nằm, bên ráo con lăn.

Nuôi con không quản gian nan
Sớm khuya vất vả nhọc nhằn đời Cha
Thương con đâu ngại đường xa
Ngồi cầu Ái Tử câu ca còn hoài.

Người ơi sống ở trên đời
Chữ HIẾU đi trước NHÂN thời theo sau
Công Cha, nghĩa Mẹ khắc sâu
Trọn đời con nhớ mãi câu sinh thành.

Nguyệt Quỳnh Vu Lan 2011

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

CÁM ƠN CUỘC ĐỜI




Mỗi sáng mai thức dậy
Em có thêm một ngày 
Để yêu thương , để thấy 
Cuộc đời vẫn đẹp tươi 

Hãy cho nhau niềm vui 
Cùng sẻ chia buồn khổ 
Cuộc đời nhiều gian khó
Cố gắng lên người ơi ! 

Thời gian không ngừng trôi
Cuốn theo bao mơ ước
Những gì chưa làm được
Để tiếc nuối khôn nguôi... 

Em cám ơn cuộc đời 
Bằng vòng tay mở rộng
Cho yêu thương mãi sống
Ấm áp trong tâm hồn ...

Xin cám ơn cuộc đời
Mỗi sáng mai thức dậy

Cuộc đời vui biết mấy

Hãy trao nhau nụ cười

Nguyệt Quỳnh

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

KỶ NIỆM NGÀY XƯA















Tăng Xanh, cô bạn thân thời trung học.

CaLi dịu dàng , tươi mát sắc hoa 
Nhưng em vẫn ngóng trông về quê cũ 
Bao mùa qua , bao mùa thương , mùa nhớ 
Trong tim em vẫn mong đợi ngày về ! 

CaLi giờ cũng đang độ vào hè 
Không có tiếng ve , không có hoa phượng đỏ 
Chỉ có phượng tím rơi đầy khắp ngõ 
Cho em nhớ nhiều kỷ niệm ngày xưa ... 

Ngày xưa ... mùa hè với những chiều mưa 
Cùng thang thang đi dưới cơn mưa nhẹ

Cô bạn nhỏ hát thì thầm khe khẽ
Rúc rích cười hai đứa thật vô tư.

Kỷ niệm ngày xưa tưởng đã thôi pha
Nhưng nay lại hiện về khi hè đến 
CaLi không mưa nhưng mây mù giăng kín 
Cho em nhớ nhiều kỷ niệm  ngày xưa ! 


Nguyệt Quỳnh

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

THIẾU PHỤ NAM XƯƠNG














Nam Xương thiếu phụ vẹn đôi đường
Chinh chiến chồng đi khắp bốn phương
Xa vắng cha lâu , con hỏi mẹ
Ngậm ngùi nàng chỉ "bóng in tường"

Người đi thấm thoát mấy năm trường
Hết giặc trở về với cố hương
Con trẻ không nhìn còn khẽ nói
" Cha về mỗi tối lúc đêm buông ! "

Nghe qua trời đất cũng bàng hoàng
Ngoảnh mặt chàng Trương chẳng hỏi han
Nàng Vũ nguồn cơn nào cạn tỏ
Mượn dòng nước bạc để minh oan ...

Trời đêm hiu hắt  một vuông đèn
Con trẻ mừng vui chỉ bóng đen
Cất tiếng " cha ơi, cha đã đến !
Ngỡ ngàng chàng biết đã hờn ghen ...

Sông sâu nước chảy cuốn trôi nàng
Trinh bạch tấm lòng , phận nghiệt oan
Hương khói lạnh lùng thân hiền phụ
Giải oan chi nữa mấy đàn tràng...

Xưa nay không hiếm cảnh tang thương
Một phút hờn ghen để đoạn trường
Tin tưởng tình yêu luôn đẹp mãi
Mất nhau phút chốc , khó ai lường !


Nguyệt Quỳnh
23-6-2011

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

HÒN VỌNG PHU










Ngày xưa xa lắm ai còn nhớ
Tô Thị bồng con mãi ngóng trông
Chồng đi xa lòng vẹn thủy chung
Mặc mưa nắng mỏi mòn rồi hóa đá .

Ôm con thơ mắt trông ra biển cả
Người đi xa sao mãi vẫn không về
Ai đành tâm dứt bỏ nghĩa phu thê
Bao thương nhớ héo mòn lòng cô phụ .

Người hóa đá đã ngàn thu yên ngủ
Mà trái tim còn ấm những chờ mong
Một cuộc đời vẹn nghĩa sắc son
Cho hậu thế mai  sau cùng suy ngẫm !


Nguyệt Quỳnh
22-6-2011

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

MÙA HÈ LY BIỆT













Sáng nay em thức dậy
Mặt trời cũng vừa lên
Những tia nắng đầu tiên
Len vào khung cửa nhỏ...

Bước chân trần vội vả
Xé tờ lịch hôm qua
Những ngày tháng đã xa
Tám tháng năm rồi đó !

Hạ về hoa phượng nở
Em cũng đã ra đi
Nước mắt đọng bờ mi
Nghẹn ngào nghe tim vỡ !

Một năm tròn xa xứ
Lòng vẫn mãi nhớ thương
Ôi , hai tiếng quê hương !
Biết ngày nào trở lại ?

Ngày xưa vẫn còn mãi
Trong ký ức nhỏ nhoi
Thời gian lặng lẽ trôi
Em vẫn hoài thương nhớ !

Nguyệt Quỳnh

08/05/11

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

TÌNH MUỘN








Ngày anh hai mươi tuổi 
Em mới sinh ra đời 
Anh một thời nông nổi 
Em vẫn còn trong nôi... 

Khi anh gần bốn mươi 
Em trở thành thiếu nữ 
Em trăng tròn rạng rỡ 
Anh vướng bận gia đình ... 

Ôi cuộc đời nhân sinh ! 
Xoay vần theo năm tháng 
Những âu lo đè nặng 
Cuộc sống lắm thăng trầm ... 

Ngót nghét năm mươi năm 
Gặp nhau nơi xứ lạ 
Tóc em nay cũng đã 
Trắng theo màu thời gian ! 

Giờ em lại bên anh 
Hai mái đầu điểm tuyết 
Dẫu mắt nhìn tha thiết 
Ta còn gì cho nhau ? 


Nguyệt Quỳnh




Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

VẦNG TRĂNG CÔ ĐƠN











Một vầng trăng diễm tuyệt
Bơ vơ giữa lưng trời
Dẫu khi tròn khi khuyết
Vẫn thủy chung một đời !

Ngày tháng mãi dần vơi

Nỗi buồn dâng chất ngất
Ai hay vầng trăng khóc
Thương phận mình lẻ loi !

Một vầng trăng đơn côi

Giữa trời cao vời vợi
Yêu người không dám nói
Nên một mình mãi thôi...

Nguyệt Quỳnh

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

NẮNG CALI NẮNG SÀI GÒN
















Trời Cali chìm trong màn sương lạnh 
Tháng ba rồi nắng ấm vẫn chưa sang 
Nhớ Sài Gòn những buổi sáng đầu xuân 
Se se lạnh chút hiu hiu của gió ! 

Khăn quàng mỏng khoác hờ bờ vai nhỏ 
Em xinh xinh trong sắc nắng lung linh 
Con đường quen hàng cây đứng lặng yên 
Em đi qua thoảng nghe mùi hương nhớ ! 

Nắng Sài Gòn xuân về thêm rực rỡ 
Nắng Cali xuân đến vẫn lạnh lùng 
Ở nơi nầy lòng thấy nhớ quê hương 
Thầm mong ước một ngày về hội ngộ ! 

Nắng Sài Gòn ấm lòng người xa xứ 
Nắng Cali dìu dịu đến se lòng 
Một đời người biết bao nỗi đợi mong ? 
Để mỗi chiều vẫn nghe lòng thương nhớ ! 


Nguyệt Quỳnh