Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

TUỔI HỌC TRÒ

Tặng các bạn từng theo học trường Nữ Trung Học Quy Nhơn 

Ngoài ô cửa biển rì rào sóng vỗ
Nên tâm hồn cũng lơ đãng rong chơi
Đến ngày thi bài vở quên hết rồi
Nên đành phải chiều chiều vào thư viện .

Thôi mơ mộng để tập trung ôn luyện
Tuổi học trò thi cử cũng bộn bề
Cánh phượng hồng lưu luyến với tiếng ve
Hoà khúc nhạc cùng lời ru của sóng .

Trường con gái nên lòng không xao động
Chỉ rưng rưng khi xa bạn, xa trường
Vẫn hồn nhiên chưa biết chút yêu thương
Vẫn ngây thơ đùa vui cùng sóng biển.

Nhớ tiết học khi thầy cô ngả bệnh
Cả bọn cùng kéo ra biển đùa vui
Cặp sách quăng mô đó mất rồi
Chỉ còn biết biển và trời mây nước

Những vỏ ốc xinh xinh em nhặt được
Kết thành vương miện thật ngây ngô
Thương thật nhiều những ngày tháng mộng mơ
Vẫn nghe lòng bâng khuâng mỗi khi nhớ !

Nguyệt Quỳnh 


Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

BẤT CHỢT




Có đôi khi một mình
Tôi ngồi khóc ngon lành như đứa trẻ
Tôi không hiểu vì sao như thế
Nhưng tôi nghe nhẹ nhỏm trong lòng

Bao nỗi buồn tôi cũng đã quên
Mắt đỏ hoe mà môi cười bẽn lẽn
Dòng nước mắt đã cuốn trôi phiền muộn
Để yêu thương vẫn mãi tràn đầy.

Cứ như thế tôi sống vui từng ngày
Cứ như thế trôi qua hết tháng ngày

Nguyệt Quỳnh
27-12-16

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

ĐÊM THÁNH










Một mùa Noel nữa lại về
Trời đông gió buốt lạnh sắt se
Bao năm bôn ba nơi viễn xứ
Lòng mãi nhớ hoài một chốn quê !
Chuông vang vang góc nhỏ giáo đường
Máng cỏ Hài Đồng rủ lòng thương
Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nguyện cầu Thiên Chúa xuống ban ơn.

Và đêm nay, đêm Thánh vô cùng
Trời đông sương trắng chập chùng buông
Bên anh em thì thầm khấn nguyện
Hương lửa ba sinh mãi đượm nồng.

Nguyệt Quỳnh

Noel 2016

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

SÁNG MÙA ĐÔNG













Sáng mùa đông em vội vã ra đi
Trời buốt giá đèn đường chưa kịp tắt
Ở nơi đây cuộc sống luôn tất bật
Không bạn bè cũng chẳng có thân quen .
Sáng mùa đông cô độc những ngọn đèn
Đứng lặng lẽ giữa đêm dài giá lạnh
Em chợt nghe lòng mình thêm cô quạnh
Nhìn chung quanh chỉ bóng tối vây quanh .
Thương thật nhiều và nhớ những ngày xanh
Trời mùa đông sáng mờ sương đi học
Phố Quy Nhơn với bàn chân em bước
Những con đường thấp thoáng dáng thơ ngây .
Nguyễn Huệ mùa đông, bao tà áo tung bay
Trong gió sớm quyện mùi hương của biển
Con đường nhỏ bỗng trở nên kiều diễm
Trong màn sương đàn bướm trắng dịu dàng.
Áo len khoác màu xanh, đỏ, tím ,vàng...
Đã tô điểm con đường thêm rực rỡ
Sáng mùa đông vẫn ửng hồng đôi má
Chưa biết buồn con gái mắt trong veo .
Sáng mùa đông xứ lạ buồn hắt hiu
Nhớ bạn bè, nhớ ngôi trường con gái
Kỷ niệm xưa vẫn còn vương vấn mãi
Lòng bùi ngùi tiếc nuối mãi không nguôi.
Nguyệt Quỳnh

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

ĐÊM ĐÔNG

Đêm mùa đông giá lạnh
Sương trắng về giăng giăng
Hàng cây xanh đứng lặng
Hắt hiu ngọn đèn vàng...

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

TÀN ĐÊM

Sương buông buốt lạnh mảnh trăng nghiêng 
Răng mắt sao khuya đọng nỗi niềm 
Thoang thoảng hương đêm vương gối mỏng
Trở mình chuông vọng đã tàn đêm. 
06/12/16

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

TRỞ GIÓ













Ai có hay chiều ni trời trở gió
Lá rơi nhiều, hoa tím rụng đầy sân
Nhặt cánh hoa hồn lại thấy bâng khuâng
Lòng chạnh nhớ những ngày xưa áo tím.

Mới ngày mô chừ đã thành kỷ niệm
Chuyện ngày xưa chừ cũng đã xa mờ
Người ngày xưa chừ phiêu bạt nơi mô ?
Khung trời xưa đã bao mùa gió đổi...

Cây bằng lăng cuối sân trường vẫn đợi
Bao mùa hoa tím nở rồi lại tàn
Bài thơ xưa chừ giấy đã ố vàng
Màu mực tím vẫn nghiêng nghiêng nét chữ.

Một thời mộng mơ, một thời thương nhớ!
Khép lại rồi sau cánh cổng sân trường
Và bây chừ tóc cũng đã pha sương
Vẫn xao xuyến khi nhớ về xưa cũ.

Chiều hôm ni Cali trời nổi gió
Hoa tím buồn tan tác rụng đầy sân.

Nguyệt Quỳnh

P/S Gió Santa Ana lại về, khô và buốt lạnh

SÁNG MÙA ĐÔNG




















Sương mù giăng dày đặc
Ngỡ lạc vào thiên thai
Bềnh bồng mây trắng bay
Ru hồn vào cõi mộng.

Gió dường như nín lặng
Hơi lạnh tím bờ môi
Chú sóc con lạc loài
Cuộn mình trong hốc nhỏ.

Đoá tường vi vừa nở
Còn ngậm hạt sương mai
Cây cỏ vẫn ngủ say
Lệ vương trên mắt lá .

Sáng mùa đông yên ả
Cảnh vật dường tương tư
Hồn như vừa chạm ngõ
Lạc vào miền hư vô.


Nguyệt Quỳnh

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

NÓI EM NGHE













Nói em nghe, sao mùa thu đi vội
Tại thu buồn hay giận dỗi chi em 
Ngày lại ngày bóng nắng cứ qua thềm
Nhìn lá rơi em nghe buồn vây kín.

Nói em nghe, đã bao lần thu đến 
Sao tình thu đi mãi chẳng quay về 
Thu sắp tàn mà hồn vẫn tái tê
Để từng đêm lệ âm thầm ướt gối ...

Nói em nghe, bao giờ tình yêu tới 
Sưởi ấm lòng đơn lẻ lúc chiều thu
Gió heo may lạnh buốt trái tim khờ
Gió ơi gió, thổi giùm em đốm lửa !

Nói giùm em, bảo thu đừng đi nữa
Ở lại đây thắp sáng trái tim hồng
Cho mắt em thôi vương nét u buồn
Cho mùa thu mãi là mùa thương nhớ !


Nguyệt Quỳnh

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

VẪN CHƯA TỚI MÙA ĐÔNG











Nơi quê mình chừ trời đã vào đông
Ở nơi đây mùa thu còn nán lại
Đông chưa tới mà lạnh tràn tê tái
Chiều mù sương ngõ vắng vội lên đèn .

Mùa lại mùa nỗi nhớ cứ dềnh lên
Khóm thạch thảo góc vườn đã nở rộ
Rừng thu phong đanng thay màu áo đỏ
Tiễn thu tàn bằng cánh lá chao nghiêng .

Đông chưa về mà hồn lại chung chiêng
Trời se lạnh báo hiệu mùa di trú
Đàn thiên di vội vàng rời tổ cũ
Về phương Nam tránh cái lạnh mùa đông .

Nơi quê mình mưa bão vẫn chập chùng
Manh áo mỏng co ro không đủ ấm
Bữa cơm chiều quây quần bên lửa nóng
Củ khoai lùi thơ ấu mãi vấn vương .

Sương giăng giăng che kín cả cung đường
Mây thật thấp cho màu chiều hoang lạnh
Lòng thêm nhớ những ngày đông cắp sách
Thuở học trò mắt ướt thấy thương thương .

Nguyệt Quỳnh
22-11-2016


Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

MƯA ĐÊM











Mưa đêm thả những giọt sầu
Cuối thu trời cũng nhuốm mầu tương tư
Ngoài hiên thánh thót giọt thu
Giọt trầm, giọt bỗng, mưa ru giấc nồng.

Ru em trọn giấc mơ hồng
Tàn cơn mộng mị nghe lòng bình an
Canh thâu dìu dặt cung đàn
Ngoài khung cửa sổ giọt tràn tiễn thu.

21/11/16

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

RU MÌNH
















Tôi ru tôi, ngủ giấc mùa thu
Ngủ ngoan nhé, thôi không còn mộng mị
Không còn khổ bởi những điều phi lý
Nỡ lòng nào người bóp nát tim tôi.

Không là phạm nhân, cũng chẳng tội đồ
Sao bắt tôi mang gông cùm xiềng xích
Thể xác mỏi mòn, tinh thần suy kiệt
Đời vô thường sao lại quá gian nan.

Tôi ru tôi, ngủ giấc ngàn năm
Bình yên nhé, đừng bao giờ thức giấc
Cũng đừng sợ đêm đông dài giá buốt
Chốn hư vô, khép lại một cuộc đời.

Nguyệt Quỳnh
02/11/16



TÂM SỰ VỚI ANH













Có đôi điều em muốn nói với anh
Là vợ chồng bao nhiêu năm khắng khít
Tuổi về chiều, tóc nhuốm màu sương tuyết
Còn lại gì ta có thể cho nhau ?

Em không muốn nhìn thấy anh u sầu
Khi anh buồn lòng em đau quặn thắt
Ngày lại ngày cứ nhìn vào nét mặt
Vui hay buồn, em biến đổi theo anh.

Cuộc đời mình cũng vội vã qua nhanh
Ta hãy sống thật vui và hạnh phúc
Em muốn được yêu thương và ôm ấp
Trong vòng tay chồng ấm áp bình yên.

Giữa biển đời biết bao nỗi ưu phiền
Hãy cùng em vượt qua con sóng dữ
Đừng để em phải âm thầm lệ nhỏ
Bờ vai anh, cho em dựa an toàn.

Em mệt mỏi rồi, anh có biết không?
Đừng để em phải mang thêm phiền não
Hãy cho em nụ cười tươi rạng rỡ
Hạnh phúc ngọt ngào trong mái ấm yêu thương.
Nguyệt Quỳnh
02/11/16

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016

GỬI MÙA THU XA














Nắng thu vàng cho mắt ướt long lanh
Gió nhớ ai mà sắt se chiều muộn
Khóm cúc trắng hiên nhà như ngơ ngẩn
Thu về rồi mà người đã xa xăm.

Không còn em nơi ấy có buồn không
Bài thơ cũ nửa chừng còn dang dở
Biết tìm ai để nhờ viết hộ
Gửi mùa thu mà em trót thương yêu.

Lá vàng rơi ngập cả lối đường chiều
Người xưa cũ đã nhạt nhoà nhân ảnh
Đời vô thường nẻo về ai biết được
Em xa rồi còn lại một mùa thu.

Nguyệt Quỳnh




Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2016

HOA THẠCH THẢO



Khóm Thạch thảo hôm nay vừa thức giấc
Em có hay mùa thu đã đi rồi
Mùa thu vàng chừ cũng thật xa xôi
Chỉ còn đây những chuỗi ngày thương nhớ .

Thạch thảo buồn nhớ mùa thu đã cũ
Để chiều về hoa tím biếc bâng khuâng
Hoa nhớ ai mà lại rưng rưng buồn
Mùa thu chết , cánh hoa xưa đã khép .

Thạch thảo ơi , sao áo em màu tím ?
Thu đi rồi chừ còn lại mình em
Có phải vì em có nỗi niềm riêng
Mang màu tím để u buồn hiu quạnh .

Gió đông phong xin đừng làm buốt lạnh
Để cung buồn thôi đọng những ngày đông
Thu đi rồi còn lại chút dư âm
Hương mùa thu quyện mùi hương Thạch thảo !

Nguyệt Quỳnh


Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

THƯƠNG LẮM QUÊ HƯƠNG












Quê hương mình sao cứ mãi tai ương
Từ cá chết đến đập tràn xả lũ
Bao cơ ngơi đã theo dòng thác đổ
Để bao người lâm vào cảnh lầm than.

Ai có nghe tiếng dân oán dân than?
Sao vẫn cứ mãi bình chân như vại
Từ xa xôi lòng tôi như thắt lại
Khi nhìn về quê mẹ quá tang thương !

Mơ một lần cổ tích giữa đời thường
Cho trẻ con vô tư như thuở trước
Cho nhà nhà đều ấm no, hạnh phúc
Cuộc sống thanh bình, thương lắm quê hương !
Nguyệt Quỳnh
21/10/16

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

CUỐI THU














Ai về nhặt lá thu xưa
Cho em xếp lại chắn mùa đông sang
Rừng phong nhuộm nắng thu vàng
Thay màu áo đỏ ngỡ ngàng tiễn thu.

Trao nhau chi tiếng tạ từ
Cho thu sầu úa cho thơ thêm buồn
Tình nào đã trót vấn vương
Thu buồn lá úa mùa thương xa rồi.

Cuối thu mây lững lờ trôi
Lá vàng theo gió về nơi cuối trời
Thẩn thờ nhìn lá thu rơi
Bao nhiêu lá rụng bấy lời buồn ru.

Ai về nhặt lá cuối thu
Lấp đầy khoảng trống hoang vu tim người
Thu đừng đi vội thu ơi
Để em níu lại một thời thu mơ.

Nguyệt Quỳnh
20-10-16


Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

NÓI VỚI MÙA THU












Thu vẫn quanh đây mà lòng quay quắt nhớ 
Mai xa rổi nỗi nhớ sẽ nhiều thêm 
Mỗi chiều rơi khi nắng vắt qua thềm 
Lòng thầm hỏi bao giờ thu trở lại ?

Thu vẫn đây mà ngỡ như xa ngái
Gió làm ngơ và mây cũng hững hờ
Lỗi tại em nào dám trách chi mô
Thu ngoảnh mặt lòng em buồn biết mấy.

Thì thôi nhé! thu ơi, đành xa vậy
Thu đi rồi còn lại một mình em
Tự trách mình vụng dại buổi đầu tiên
Để bây giờ lòng mãi hoài trăn trở.

Thu đừng trách, đừng giận hờn em nữa
Nỗi niềm này mấy thuở mới nguôi ngoai ?

Nguyệt Quỳnh
15/10/16

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2016

MÀU HOA TÍM













Em  yêu màu hoa tím
Thuỷ chung mãi đợi chờ
Đẹp tựa những giấc mơ
Của một thời thiếu nữ.

Em yêu hoa mắc cở
Tím ngọt ngào, thơ ngây
Nâng phiến lá trên tay
Lá khép nhẹ mi gầy
Cho môi hôn ngọt lịm.

Em yêu hoa hồng tím
Khuê các nét đài trang
Hương quyến rũ, nồng nàn
Cho lòng ai xao xuyến.

"Mảnh vườn trồng hoa tím"
Làm quà cưới cô dâu
Lời anh hứa thuở đầu 
Khi chúng mình ước hẹn.

Đông đi rồi xuân đến
Cuộc sống lắm thăng trầm
Xoay chuyển đã bao lần
Lời xưa chưa thực hiện.

Sân vườn trồng hoa tím
Mơ ước thuở xa xưa
Cuối thu trời giăng tơ
Em ngồi hong kỷ niệm.
Nguyệt Quỳnh
11/10/16

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

CHO TÔI XIN









Xin một lần được sống cho chính tôi
Mặc ngoài kia có đổi thay dâu bể
Không màng đến những buồn vui nhân thế
Quên muộn phiền, thôi trăn trở, băn khoăn.

Xin một lần mùa cũ chợt về thăm
Cho tôi nghe tiếng thời gian đọng lại
Cho mắt buồn thôi nhuốm màu sương khói
Để mùa thu vĩnh cửu mãi trong tôi.

Xin một lần, dù chỉ một lần thôi
Thực hiện được những gì mình yêu thích
Phá tan hết mọi gông cùm, xiềng xích
Tôi trở về như thuở Mẹ đưa nôi....
Nguyệt Quỳnh
10-10-16

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

THU ĐÃ VỀ











 Mùa thu về đâu đây
 Trên nỗi nhớ đong đầy
 Thu vàng trong tia nắng
 Thu về ai có hay?

 Thu về trong tiếng mưa
 Thương biết mấy cho vừa
 Thu vàng trên mái tóc
 Chợt nghe mùa thu xưa...

 Mùa thu gió heo may
 Em đã quên tháng ngày?
 Một thời xưa cắp sách
 Thu vàng , ôi mê say!

 Mùa thu trong mắt em
 Những gợn sóng êm đềm
 Thu vàng lên khắp nẻo
 Cho lòng thương nhớ thêm!

 Bây giờ là mùa thu
 Với nỗi nhớ xa mù
 Aó dài vương trong nắng
 Một thời của vô tư

 Thu đã về quanh đây
 Trời thu giăng nhiều mây
 Kỷ niệm về giăng lối
 Thu vàng nghe ngất ngây ...

Nguyệt Quỳnh

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016

TÌM MÃI BỐN MÙA









Em tìm anh giữa ánh nắng chiều tà
Mùa hạ xanh miên man con sóng vỗ
Ta bên nhau qua bao con phố
Cái nắm tay gửi gắm biết bao lời.

Em tìm anh giữa mùa xuân thắm tươi
Nắng lung linh trong mắt em trong vắt
Anh giấu những vì sao đêm vào mắt
Cho mắt em thêm say đắm nồng nàn.

Em tìm anh giữa mùa đông gía băng
Trời thật thấp và mây giăng khắp ngã
Ngọn đèn vàng lẻ loi soi bóng nhỏ
Lại chạnh lòng nhớ lắm một bàn tay

Ta tìm nhau trong nỗi nhớ mùa thu
Tình thơ ảo vu vơ mà dịu ngọt
Một chút yêu thương cho lòng ấm áp
Để quên đi bao mặn đắng đời thường

Nguyệt Quỳnh

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

ĐẤT NƯỚC TÔI











Tôi yêu đất nước tôi
Hình cong cong chữ S
Một dãi dài đất Việt
Xanh xanh màu biển khơi.

Tôi yêu tiếng nước tôi
Đậm đà trong câu hát
Trong câu hò dịu ngọt
Ấm lời ru đưa nôi.

Tôi yêu lắm quê tôi
Bao la tình của Mẹ
Giọt mồ hôi nhễ nhại
Vời vợi công của Cha.

Với tình yêu thiết tha
Quê hương chỉ có một
Quê hương là duy nhất
Một đời mãi mang theo

Nguyệt Quỳnh

ĐOÁ VÔ THƯỜNG









Ngày tháng ra đi
Ta còn ở lại
Đường trần xa ngái
Đâu dấu chân xưa?

Muốn làm hạt mưa
Giữa mùa nắng hạn
Thấm vào đất mặn
Ươm mầm xanh non.

Đời như dòng sông
Xuôi về biển rộng
Mai này xế bóng
Còn gì cho ai.

Xin như bốn mùa
Đến đi lặng lẽ
Vườn thu khép nhẹ
Một đóa vô thường

Nguyệt Quỳnh

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

NẮNG CHIỀU THU













Nơi em đến nắng hạ đã trở vàng
Hoa cúc trắng cũng nở đầy theo lối
Nắng rơi rơi ngập ngừng trên tóc rối
Để mùa thu lưu luyến mãi nơi đây...

Sợi nắng nào vương lại trong chiều say
Như cố níu bàn chân em nhẹ bước
Khóm thạch thảo ven đường đang cúi mặt
Giấu lệ buồn trong vạt áo mong manh...

Hoàng hôn về nhuộm tím góc trời xanh
Tia nắng quái cuối ngày còn sót lại
Nắng ham chơi nên vẫn còn mê mãi
Chiều dỗi hờn , chiều trút lá thu rơi ...


 Nguyệt Quỳnh

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

ĐẤT NƯỚC _ NIỀM ĐAU











Quê hương tôi còn đó những nỗi đau
Biển không xanh, sóng ngậm ngùi than thở
Gánh nặng nợ nần chất lên vai em nhỏ
Biển bạc rừng vàng giờ tan tác đảo điên.

Dân tộc tôi là nòi giống Rồng Tiên
Với lịch sử bốn ngàn năm văn hiến
Cha ông chúng tôi đã gìn non giữ biển
Chiến đấu ngoại xâm để mãi trường tồn.

Đất nước tôi một dãi non sông
Chữ S cong cong bên Thái Bình Dương lộng gió
Biển ôm hết chiều dài bé nhỏ
Như mẹ hiền ôm ấp đứa con thơ.

Biển cho dân tôi áo ấm cơm no
Mở rộng lòng đón thuyền vào sớm tối
Và giờ đây biển lại đang mong mỏi
Giữa trùng khơi không thấy một cánh buồm.

Biển thét gào sức lực đã mỏi mòn
Không còn gì cho đàn con lây lất
Mọi người quay lưng, lòng biển đau quặn thắt
Biển chết rồi, ai có tội với giang sang !

Tôi tự hào là người Việt Nam
Có ý chí kiên cường, trái tim bất khuất
Dù nơi đâu cũng hướng về tổ quốc
Cùng đau chung với nỗi đau quê hương.

Nguyệt Quỳnh
23-08-16

NGÀY XƯA





Cô nữ sinh trường Nữ
Của một thuở yêu thương
Vẫn chưa vướng bụi trần
Mắt trong veo ngơ ngác.
Bước chân chim ríu rít
Mỗi buổi sáng mùa đông
Ươm những giấc mơ hồng
Một khung trời đại học.
Rồi tha phương lưu lạc
Phải từ giả mái trường
Gửi lại bao vấn vương
Một thời đầy kỷ niệm.
Em ngày xưa áo tím
Giờ tay bế tay bồng
Chiều đem nắng sang sông
Hồn mơ về ngày cũ.
Thêm một mùa hạ đỏ
Phượng tím rợp trời chiều
Ơi ngày xưa dấu yêu !
Sao mà lòng nhớ quá

Nguyệt Quỳnh

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

HỎI ANH


 









Em hỏi anh rừng phong bao nhiêu tuổi ? 
Sao vội vàng trút lá giữa chiều thu 
Chỉ trơ lại những cành khô già cỗi 
Lá xa rồi cây đứng lại trơ vơ ... 

Em hỏi anh biển xanh bao nhiêu tuổi ? 
Sao lại yêu những con sóng bạc đầu 
Giữa mênh mông biển thẳm xa vời vợi 
Làm sao đo tình biển được nông sâu ? 

Em hỏi anh trăng vàng bao nhiêu tuổi ? 
Sao vẫn hay nũng nịu rồi dỗi hờn 
Mau thay đổi khi khuyết lúc lại tròn 
Đã già chưa mà  vẫn còn nông nỗi ! 

Em hỏi anh tình bền lâu bao tuổi ? 
Mà nhớ thương cứ dâng ngập tâm hồn 
Vừa bên nhau đã lại thấy nhớ mong 
Vắng một hôm đã xót lòng trông đợi ! 

Em hỏi anh nhưng anh đừng vội nói 
Hãy lắng nghe nhịp đập của con tim 
Có phải chăng là tiếng nói yêu em 
Cho em biết tình mình dài bao tuổi ? 

Nguyệt Quỳnh

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

BÀI THƠ ĐẦU CON VIẾT
















Bài thơ đầu con viết
Vào đúng mùa Vu lan
Lòng hiếu hạnh của con
Làm quà cho ba mẹ.

Đọc bài thơ con trẻ
Nước mắt lại lưng tròng
Không phải vì mẹ buồn
Mà vì đang hạnh phúc.

Tấm lòng con chân thực
Đẹp tựa vạn bông hồng
Hoa ngào ngạt hương thơm
Mẹ ba cùng đón nhận.

Con gái mẹ ngoan lắm
Thơm thảo với mẹ ba
Biết hiếu kính ông bà
Là chị hiền mẫu mực

Cây ngọt cho quả ngọt
Thánh nhân đã có lời
Nay con đã nên người
Nhọc nhằn mẹ quẳng gánh.

Hãy là tấm gương sáng
Cho con nhỏ noi theo
Mẹ vui biết bao nhiêu
Nhìn con mình khôn lớn.

Mùa Vu Lan ấm áp
Đọc thơ con gái ngoan
Hạnh phúc dâng ngập tràn
Niềm vui không kể xiết.

Bài thơ đầu con viết
Vào một mùa Vu Lan...
Nguyệt Quỳnh
Vu Lan 2016


Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2016

VU LAN BUỒN ( VU LAN 2016)




















Một mùa Vu Lan nữa lại về
Rằm tháng bảy con lên chùa lễ Phật
Trước chánh điện hương trầm nghi ngút
Con cầu xin Ba Mẹ mãi an vui.

Cho con xin môi Mẹ luôn mỉm cười
Không phiền muộn tâm tư luôn hoan lạc
Sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc
Bên cháu con mãi trên thuận dưới hoà

Cả đời này con nợ Mẹ, nợ Ba
Chữ hiếu để con vẫn chưa đền trả
Là chị lớn mà con vô dụng quá
Không làm sao nhắc nhở được các em.

Ngày lại ngày tuổi tác chất chồng thêm
Nỗi muộn phiền hằn sâu lên mắt Mẹ
Tiếng thở dài trên môi Ba lặng lẽ
Con lặng nhìn lòng quá đỗi xót xa...

Dòng nước mắt lăn trên má Mẹ già
Con chỉ biết âm thầm rưng rưng lệ
Đã là mẹ nên con hiểu lòng Mẹ
Nên càng buồn, càng chua xót Mẹ ơi !

Các em ơi, chị muốn nhắn một lời
Đã yêu Mẹ, xin đừng làm Mẹ khóc
Rồi một mai Mẹ quy tiên cưỡi hạc
Biết tìm đâu bóng dáng của Mẹ hiền.

Lời chân tình chị gửi đến các em
Ai cũng đang là cha, là mẹ trẻ
Ba mẹ đã tuổi già bóng xế
Hãy hỏi han, thăm viếng thường xuyên.

Xin đừng để Ba Mẹ phải ưu phiền
Suốt tháng ngày cứ mỏi mòn trông ngóng
Rồi một ngày Mẹ Ba khuất bóng
Tự trách mình, ân hận có ích chi !

Trước đài sen con khấn Đức Từ Bi
Mong Ba Mẹ được trọn đời viên mãn
Chúng con nguyện hết lòng phụng dưỡng
Xin đáp đền côn dưỡng dục sinh thành

Vu Lan 2016

https://www.youtube.com/watch?v=HnFJPeAnv1o

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

HAI PHƯƠNG







Một mùa nắng chia đôi
Hai phương trời diệu vợi
Em vươn tầm tay với
Nghiêng nắng về phương mô ?

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

DẤU THỜI GIAN












Thời gian trôi nhanh quá
Giật mình chợt nhận ra
Mắt nai xưa giờ đã
Dấu chân chim nhạt nhòa...

Sợi tóc trắng đầu tiên
Sáng nay vừa phát hiện
Một mình , mình đối điện
Với nỗi buồn không tên !

Dấu thời gian qua thềm
Hằn sâu trên khóe mắt
Môi hồng giờ phai nhạt
Ngày tháng nào phôi pha !

Niềm vui rồi cũng qua
Còn nỗi buồn ở lại
Đời một người con gái
Mơ ước được bao nhiêu ?


Nguyệt Quỳnh